Nếu Phó Niên đã đi cùng, 04 có thể sẽ đạt được mục đích bằng một mũi tên trúng ba con chim. Chỉ mình cô có thể sống lại, còn anh hai và Niên Niên thì không. Sở Dung cảm thấy rất may mắn. Phó Niên rưng rưng nước mắt, hiển nhiên vẫn chưa hiểu hết mọi chuyện. Sở Dung vỗ vê gương mặt nhỏ của Phó Niên: "Đây là nhiệm vụ mà mẹ đặc biệt giao cho con, để con giúp mẹ chăm sóc em trai trong thời gian ngắn, kiểm tra một chút năng lực làm anh trai của con. Theo đó thì Niên Niên của chúng ta đã làm rất tốt, Tiểu Ngư rất thích anh phải không nào?
Phó Dư lớn tiếng đáp: "Đúng ạt" Sở Dung hài lòng gật đầu: "Niên Niên không cân nói xin lỗi đâu, con nên tự hào về bản thân mình, phải biết rằng rất nhiều bạn nhỏ khi còn bé thường xuyên gây gổ với em trai, em gái của mình nhưng Niên Niên chưa bao giờ cãi nhau với em, tuổi còn nhỏ mà đã có thể làm tốt hơn nhiều anh chị rồi."
"Vả lại, mẹ đã tuân thủ lời hứa và quay lại rồi. Khi đó, mẹ quên nói thời hạn với Niên Niên. Con chỉ cần chăm sóc em trai đến năm năm tuổi, rôi mẹ sẽ quay lại gặp hai đứa.
Phó Niên nghe lời khen của mẹ thì sững sờ, cậu lau nước mắt: "Mẹ có nói thời hạn sao? Ba không nói với con.'
Sở Dung mỉm cười: "Ba quên rồi."
"Vậy sao ba cũng không vê?” Phó Niên cay đắng hỏi, vì ba đã mang em trai vê nhưng cũng không trở lại thăm.
Phó Niên chắc chắn đây là hình phạt từ ba mẹ vì mình đã làm sai, cậu giống như một chú cún nhỏ rên ư ử, mím môi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Mẹ ơi, thực ra con không thích bài kiểm tra này, con vẫn chưa thể làm một anh trai tốt, con muốn mẹ từ từ dạy con. Chứ không phải không nói một lời đã trực tiếp bỏ cậu lại một mình.
Sở Dung rất vui khi Phó Niên có thể thẳng thắn biểu đạt sự yêu ghét của mình, ít nhất không vì bản thân "bị bỏ lại” mà cẩn thận dè dặt, không nói ra cảm xúc trong lòng trước mặt cô. Như vậy rất tốt, cô từng nghĩ con của mình chắc chắn sẽ là một đứa trẻ nghĩ gì nói đó, bị từ chối cũng không lùi bước, Sở Dung lúc nhỏ mặc dù mất đi ba mẹ nhưng anh hai đối với cô vô cùng chiều chuộng, hâu như là muốn gì được nấy, chỉ cần cô có thể đưa ra yêu cầu hợp lý, anh hai sẽ đáp ứng, cho dù vô lý thì chỉ cân không quá đáng, anh hai cũng sẽ không từ chối.
Cô biết mình rất may mắn, vì vậy cô muốn trở thành một phụ huynh như anh hai.
Thậm chí còn tốt hơn.
"Được rồi." Sở Dung bế Phó Dư lên giường: "Sau này mẹ chắc chắn sẽ không như thế nữa được không? Niên Niên và Tiểu Ngư có gì không vui phải lập tức nói với mẹ nhé, không thích thì không làm. Niên Niên phải làm một Niên Niên vui vẻ trước, sau đó mới làm anh trai của Tiểu Ngư được."
Đôi mắt Phó Niên đẫm lệ, dù đã trút hết trong giấc mơ, cậu vẫn không kiêm được nước mắt khi tỉnh dậy.
"Mẹ, con nhớ mẹ lắm."
"Mẹ đừng bỏ con lại nữa, được không? Con không muốn bị mẹ bỏ rơi."
Sở Dung cảm thấy khóe mắt cay cay, nước mắt sắp rơi xuống. Cô vội nói: "Được, sẽ không đâu. Mẹ thích Niên Niên và Tiểu Ngư nhất, sao lại bỏ con được? Mẹ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ con."
"Mấy mẹ con đang làm gì vậy?” Cả ba mẹ con đều đang khóc, Sở Phong đứng trước cửa với hai tay xách đồ ăn sáng, gọi mãi không ai để ý nên phải dùng khuỷu tay mở cửa.
Vừa vào, anh thấy Sở Dung và Phó Niên đang ôm nhau khóc, liên thắc mắc: "Mới sáng sớm mà đã có chuyện gì thế?"
Già đầu rồi mà còn khóc nhà, xấu hổ khi bị anh hai bắt gặp không kém bị cởi truồng ở nơi công cộng là bao. Sở Dung vội vàng lau mặt: "À, em rửa mặt cho Niên Niên. Cô thuận tay đưa tờ khăn giấy bị nước mắt của Phó Niên thấm ướt lên vẫy trước mặt anh hai để chứng tỏ mình không nói dối.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo